Monday, November 8, 2010

Lấy đâu 12 năm?

1. Năm 1965, David Lancey là một phóng viên trẻ mới bước vào tòa soạn tờ Guardian. Trận đấu đầu tiên ở đấu trường châu Âu anh được giao viết bài là trận Liverpool tiếp Inter Milan tại lượt đi bán kết Cúp C1 năm đó. Liverpool thắng 3-1, một chiến thắng kinh thiên. Đó là năm đầu tiên họ ra châu Âu, còn Inter là ĐKVĐ.

Tuần trước, cũng trong lần đầu dự Champions League, Tottenham lại thắng Inter Milan, cũng đang là nhà ĐKVĐ đúng với tỷ số của 45 năm trước. Trên blog của mình, ông lão David Lancey giờ đã ở tuổi thất thập không khỏi bùi ngùi. Ông nhắc lại trận đấu năm xưa, và tin rằng giống như Liverpool ở thập kỷ 60, Tottenham có thể thổi một luồng gió mới cho Champions League.

Nhưng với kinh nghiệm của nửa thế kỷ “ăn bóng đá”, David Lancey không quên nhắc lại rằng sau chiến thắng lịch sử kia, Liverpool vẫn bị loại, và phải mất tới 12 năm họ mới có thể bước lên đỉnh cao nhất của bóng đá châu Âu cùng Bob Paisley. “Họ cần tới 12 năm mới đủ có sự kiên nhẫn và khôn ngoan để làm chủ châu Âu, chứ không chỉ tạo ra một đêm đẹp mắt”.

Image

Bài viết trên blog của nhà báo kỳ cựu David Lancey cứ như một lời sấm truyền. Tại Reebok, những người yêu Tottenham nhận ra rằng họ cần có thêm thời gian.

2. Tottenham có một đội hình mạnh với nhiều tên tuổi chất lượng. Nhưng để chinh phục đỉnh cao, bản lĩnh mới là thứ quan trọng nhất. Trận đại thắng Inter Milan tưởng như chứng minh sự tồn tại của bản lĩnh nơi đội bóng này. Nhưng rồi giống như Liverpool

45 năm trước đây, một đêm hào nhoáng chỉ là phù du.

Trận thua Bolton thể hiện rằng Tottenham đang quá phụ thuộc vào Rafael van der Vaart. Có anh, họ đè bẹp nhà vô địch châu Âu. Không có anh, họ thua một đội bóng trung bình khá. Và sự phụ thuộc ấy cũng đồng nghĩa với sự phủ nhận phần nào dấu ấn của HLV Harry Redknapp.

Sau trận thắng Inter Milan, ông cháu Frank Lampard đã nhân cơ hội mà nâng dượng mình lên mây, tuyên bố rằng Redknapp là lựa chọn số một cho chiếc ghế HLV tuyển Anh. Nhưng một đội bóng thiếu một cầu thủ mà phong độ quay ngoắt 180 độ thì phải đặt dấu hỏi về cái đầu chỉ huy và những cái đầu lính.

Tóm lại, trận thua Bolton chỉ ra sự thực: cuộc chơi “Premiership + Champions League” quá sức với Tottenham.

3. Tottenham đã tạo ra lịch sử của sân Reebok: chính họ là đội bóng đầu tiên ghi bàn tại sân đấu này khi nó được xây xong năm 1997. Giờ thì đã đến lúc Reebok “báo đáp”: trận thua Bolton có thể sẽ bẻ quặt bánh lái của con tàu Tottenham sang một hướng khác.

Khoảng cách với tốp đầu đang tăng dần, và nếu Tottenham tiếp tục gồng mình lên để chiến đấu ở cả hai đấu trường như họ làm suốt từ đầu mùa giải, vị trí thứ 4 Premiership có thể còn xa nữa. Đặc biệt là khi cuộc chinh chiến ở Champions League có thể dài thêm. Cơ hội giành vé vào vòng trong của Spurs đang rất “sáng”.

Và nếu Tottenham không thể giữ vững vị trí mà họ vất vả mới giành được ở trong nước, thì thời gian để trưởng thành có thể còn dài hơn 12 năm mà Liverpool đã trải qua.

Giờ có lẽ đã đến lúc Harry Redknapp bỏ qua những lời tán tụng vô nghĩa có được sau trận thắng Inter mà bắt đầu đưa ra những quyết định khó khăn: tự cho đội bóng của mình một khoảng lặng để tiếp tục hoàn thiện, hay lao theo cuộc chơi đầy cám dỗ có thể khiến họ “chết” ở cả hai nơi.

Đơn giản là ở Premiership thời đại này, 2 năm không có thành công là đủ để người ta đập đi xây lại từ đầu, chứ đừng nói đến 12 năm.





đặt cược bóng đá , cá độ bóng đá , xem đá bóng , báo bóng đá , bóng đá anh , lịch đá bóng , bóng đá online , bóng đá đức , cá cược , đặt cược , Báo Bóng Đá , Bóng đá số , kết quả bóng đá , bóng đá 24h , xem bóng đá trực tuyến

No comments:

Post a Comment